[bsa_pro_ad_space id=5]

[bsa_pro_ad_space id=5]
Free Shipping on orders over US$39.99 How to make these links

Huy Hoang Bookstore – Nhà xuất bản, phát hành sách chuyên nghiệp >>>📚 Top1Book 📚>>> Mùa thu. Ngày mai là điểm đến. Tomorrow is my turn. Hoàng hôn cuối ngày rực cháy khi Dazai vừa ra khỏi đường hầm lớn. Trên trời… , shares-1✔️ , likes-9❤️️ , date-2022-03-15 15:05:17🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕📚

Huy Hoang Bookstore – Nhà xuất bản, phát hành sách chuyên nghiệp >>>📚 Top1Book 📚>>> Mùa thu. Ngày mai là điểm đến. Tomorrow is my turn.

Hoàng hôn cuối ngày rực cháy khi Dazai vừa ra khỏi đường hầm lớn. Trên trời… , shares-1✔️ , likes-9❤️️ , date-2022-03-15 15:05:17🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕📚

🎯 Top1Go : LINK ĐẾN NHÀ CUNG CẤP THƯƠNG HIỆU NÀY

🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕
Mùa thu. Ngày mai là điểm đến. Tomorrow is my turn.

Hoàng hôn cuối ngày rực cháy khi Dazai vừa ra khỏi đường hầm lớn. Trên trời, từng đám mây ngả nghiêng theo những hình dáng khác lạ, vừa vui vẻ mà cũng buồn chán, vừa muôn hình mà cũng đơn độc không ngờ. Gió thổi rạp những khóm cỏ ven đường, khiến chúng uốn lượn như những ảo ảnh của khí nóng bốc hơi trên mặt đường nhựa. Mùa thu đến sớm, lá rơi khắp nơi, báo hiệu một mùa đông đang đến với hơi ẩm của mưa, một chút muối mặn, đôi chỗ lác đác có vài tiếng chim, và nhất là nỗi chán ghét vẫn còn trong cậu.

Trải qua hơn hai năm biến động của thời dịch, Dazai dường như cảm thấy bản thân đổi khác. Năm đầu tiên, công việc xây dựng khiến cậu chán ngán. Với mức lương giảm dần theo tình cảnh chung, cộng với khoản tiền phải lo cho mẹ nơi quê xa, khiến cậu liều mình chuyển đổi chỗ làm, thứ mà trước đó có mơ cậu cũng không thử. Nơi cũ là một công ty tư nhân, ít ra còn dễ chịu. Cuốn gói sang một doanh nghiệp nhà nước với phong cách làm việc dường như chậm đi 10 năm so với hiện tại, bởi lẽ Daisuke mách nước với cậu là mức lương chắc hẳn cao lắm, là một hành động dũng cảm đến không ngờ.

Thế nhưng bắt đầu vào làm thì mọi ảo tượng liền sụp đổ. Tính tình giống hệt vị nhà văn cùng họ với mình, Dazai thu mình và chỉ làm đủ những việc cần thiết. Với ý thức được trui rèn từ nhỏ, cậu hoàn thành tốt những công việc được giao, không giao du, không tăng ca hay đến những quán rượu và lẩu nóng sau giờ làm. Đồng nghiệp theo đó gọi cậu là “kẻ bất mãn” hay “người bị ruồng bỏ”, ngầm chỉ nhân viên công sở không hòa nhập được với môi trường chung. Thế nhưng chính xác là vậy.

Bỏ qua khó khăn trong việc ma cũ bắt nạt ma mới, môi trường mới mẻ, công việc trái ngành, không có bạn bè thân quen; mức lương ở đây thậm chí còn thấp hơn nơi cũ. Hóa ra Daisuke làm ở một ban khác, và anh ta cứ nghĩ ở ban nào thì mức lương cũng hệt như thế. Dazai mang theo sự thất vọng, cũng chẳng biết làm thế nào giữa một thời điểm nhạy cảm, đành cố gắng hoàn thành tốt nhất những gì có thể, để sau tám tiếng bươn chãi trong chiến địa cuộc đời, cậu sẽ nhập lại với trang sách quen thuộc và sống một đời phiêu lưu như anh mơ ước.

Thế rồi dịch bệnh ngày càng bùng lên, công ty không kiếm đâu ra dự án và bắt đầu tinh giảm nhân viên. Hẳn nhiên Dazai là cái tên đứng đầu danh sách do tính cách khác lạ của mình. Không được báo trước, chỉ ba ngày trước khi chấm dứt hợp đồng, cậu được gửi cho một bức e-mail tri ân cống hiến, và tiếp sau đó là cú đòn đau đớn, của việc ngưng hợp tác trong lúc cả thành phố giờ đây nháo nhào vì sự lớn mạnh của biến chủng mới.

Mang tâm trạng chán chường, cậu không thiết gì nữa. Lang thang vô định trong một ngày thu, cậu nghĩ giờ chẳng còn gì, hay cứ làm một chuyến như cuốn Trên đường của Jack Kerouac – cuốn sách mà cậu thích, rồi về kết liễu đời mình, như vị nhà văn cùng tên, chắc hẳn chưa muộn. Cứ thế cậu lên đường, vài bộ quần áo, một đôi boots cao cùng chiếc motor phóng trên xa lộ. Cậu cứ đi thẳng trục đường Bắc – Nam, không biết đích đến, không có kế hoạch. Cứ coi như định mệnh xuôi khiến chân mình, còn tiếng nói bên trong dẫn đường cho cậu.

Ra khỏi hầm tối, với cái đẹp tàn dư buổi chiều tà, định liệu dừng xe để ngắm mặt trời lặn cùng một điếu thuốc, giờ đây bị cắt xẻ giữa những khối núi xa xa, bất chợt cậu bị thu hút bởi tấm bảng chỉ đường vào một dải đất bên biển. Chiếc biển nhỏ bé, mong manh như được làm vội; nhưng lại tỏa ra làn sóng hấp dẫn lạ kì. Trên đó ghi biển Cà Phê Mũi đá. Không có gì trải suốt mắt cậu đằng sau biển báo, ngoài hai vết bánh xe đã khô từ lâu. Coi như cũng chẳng mất gì, cậu chạy theo con đường đó rồi dừng hẳn khi đứng trước biển bao la.

Đến từ một nơi nông điền vốn không quen biển, với cậu, biển là tất cả những sự mới lạ mà cậu yêu mến. Cậu thích những cuốn sách nói về phận đời lênh đênh, của dân nhập cư, của giấc mơ đổi đời… Biển với cậu là màu xanh phản ánh mặt trời tàn ngày chói lóa, là cái mát dịu của gió tự do, là cái ngang ngạnh của những con người ngu muội tưởng mình sở hữu được biển… Đang trong trạng thái mở lòng nhiều nhất, bỗng cậu nghe một tiếng “Gâu, gâu” đằng sau, quay lại hóa ra là một chú chó gần giống shiba, với cái chân trước cụt mất một nửa, nhưng vẫn tinh ranh và đầy đùa nghịch vẫn thấy được qua anh mắt.

Thấy cậu chần chừ, cu cậu sủa thêm một, hai tiếng ngắn; như thể hối cậu hãy đi theo nó. Dazai không chần chừ, tiến đến dắt xe đi theo chiếc đuôi bông xù như một con lắc. Cu cậu đi được vài bước lại ngoái sang nhìn như muốn xem cậu có đang đi theo không. Đi một quãng ngắn, Dazai thấy một quán cà phê, kiêm luôn nhà ở nhỏ nhắn, màu xanh dương, với vài đoạn nhạc jazz phát ra êm dịu. Chú chó nhảy lên hàng hiên, đi thẳng vào cổng với tiếng lanh canh của chiếc phong linh, rồi sủa một nhát sau cuối.

-“Bà nghe rồi, Kotarou”. Nói đoạn một bà lão nhỏ bé nhưng vẫn còn thấy được nét tinh nghịch mỉm cười hiền từ. “Chào cháu”.

-“Chào bà ạ”, Dazai nói, bất ngờ với sự thân quen giữa hình dáng bé nhỏ và chất giọng hiền từ của bà Etsuko với bà của mình hồi còn ở nông trại.

-“Đây là Kotarou, người dẫn đường của Mũi Đá. Chắc cháu đến đây cũng vì tình cờ nhỉ. Không may có lẽ là nó không giống hình dung của cháu về những quán cà phê ở thành thị lắm…”

-“Không đâu ạ, quán rất đẹp và ấm cúng…”

Thật ra Dazai nói như một sự an ủi, khi xung quanh cậu chỉ có vài ba chiếc ghế với hai cái bàn. Một tấm ảnh cầu vồng treo ở bên phải, và phong cảnh Mũi Đá được treo kế đó. Tấm bên phải thu hút ánh nhìn của cậu vì màu sắc rực rỡ, và nó ẩn chứa một điều gì đó rất giống cảm thức aware, cậu không thể giải nghĩa, chỉ biết mình bị cuốn vào…

-“Thôi nào, không cần phải giả vờ đâu”. Bà Etsuko nói với nụ cười khúc khích. “Ta sống lâu hơn cháu đấy. Dùng cà phê nhé, ta sẽ pha cho cháu thật ngon”.

-“Vâng ạ, nhưng đúng là quán của bà khá… là lạ với bọn trẻ như cháu”.

-“Cháu thành thật hơn rồi đấy. Thế còn âm nhạc, cháu nghe gì nhỉ?”

-“Ơ… âm nhạc… là sao ạ ?”

-“Ở đây bà phục vụ cà phê và cả âm nhạc nữa. Âm nhạc cho phong cảnh phóng mắt ra núi Phú Sĩ cùng cà phê ngon. Còn gì bằng nhỉ. Cháu thích nghe gì?”

-“Cháu cũng không biết, gì cũng được ạ”.

-“Đúng là bọn trẻ bây giờ đã không còn gout… Chờ bà một chút nhé”. Bà Etsuko nói rồi khuất mình sau bếp.

Trong không gian bốn bề lộng gió cùng mặt trời lúc này đã lặn sau núi, cái ánh tím than của buổi chiều tàn càng làm cho cõi lòng cậu thêm chùn xuống. Hương cà phê tỏa ra nghi ngút kèm theo làn khói mỏng manh. Tất cả bao phủ không gian cùng cái màu tím buồn bã, làm nên tổ hợp những thứ không-cất-nên-lời. Bà Etsuko xuất hiện trở lại cùng chiếc khay đựng hai tách cà phê, những nốt dương cầm đầu tiên theo đó cũng rải dần dần trên chiếc loa BOSE phía trên cột cao. Chất giọng thô ráp, một chút đau đớn, vài chút khổ sổ của Nina Simone vang lên….

-“Cháu cám ơn bà. Cà phê thơm quá. Suốt tuần đi làm cháu chỉ uống cà phê gói, quên mất cả hương vị của cà phê hạt và cả quá trình chắt lọc ra nó”. Dazai trần tình có phần ngượng ngùng, nhưng giờ đây đã thoải mái hơn.

-“Ừ. Bà luôn thích dùng những hạt cà phê ấy. Cảm thấy bản thân cùng với đất trời đã chạm đến nhau và tìm thấy nhau”. Gương mặt mà Etsuko mông lung nhìn ra cửa sổ rộng lớn.

-“Đây là Nina Simone bà nhỉ. Cháu chỉ nghe những bài nổi tiếng, như Feeling Good hay I Put A Spell On You. Bài này lạ quá”.

-“Tomorrow is my turn đấy cháu ạ. Một chút hành quân. Vững vàng. Chắn chắn. Một trong những bài vui hiếm hoi của người nghệ sĩ ấy”. Bà Etsuko quay ngược vào trong, nhìn thẳng vào Dazai.

-“Vâng. Lâu lắm rồi cháu mới nghe lại đĩa than. Tiếng nổ tí tách hay quá bà ạ. Không biết đã từ bao lâu cháu không còn cảm giác bật cho xoay một chiếc đĩa, từ khi đi làm những thứ số hóa hiện đại đã chiếm lấy cháu”. Dazai nheo mắt để nhân đôi hình dáng bà Etsuko. Nỗi buồn trong cậu lúc này đã tràn dâng khắp, về tương lai bất định và những gì cậu đã bỏ lỡ.

-“Bà thích ngồi đây và tự chọn cho những vị khách nhất định những bài hát đặc biệt. Hẳn nhiên bà thích Nina vì bản thân bà cũng là một nghệ sĩ dương cầm. Nhưng nó hợp với cháu. Bà thấy nỗi buồn của cháu, một sự thất vọng trước ngưỡng trưởng hành, cái phân vân cũng như không biết đặt chân vào đâu”. Bà Etsuko kết thúc câu nói với tiếng thở dài.

-“Sao bà biết thế?”. Dazai không che giấu nổi sự bất ngờ của mình. Khung cảnh, âm nhạc – mọi thứ đều mang màu trầm của ngày dần tắt. Còn gì hơn được mở cái van tuyệt vọng mà cậu đã chứa trong mình những ngày tháng qua. Cậu nói nhanh nhảu, dường như những câu chữ khởi phát tuôn ra ào ạt. “Cháu vừa nghỉ làm, nhưng không hẳn là do cháu chọn. Cháu cũng không thấy bản thân thật thích thứ gì. Cháu hoang mang. Cháu muốn tự do nhưng đời sống, tiền bạc, gia đình kềm giữ cháu lại. Cháu không rõ. Ở tuổi 25 bà nghĩ gì nhỉ? Cháu nghĩ thời đó thế hệ của bà hay bà ngoại cháu thật sướng, khi không phải nghĩ gì nhiều. Tuy trải qua chiến tranh phải gây dựng từ đầu, nhưng là cuộc sống mới. Ít cạnh tranh, ít điêu toa, ít trêu ngươi; không có vi khuẩn tai hại, không có mạng truyền thông, không có những thứ bây giờ cháu đang trải qua”.

Bà Etsuko lắng nghe một cách thấu hiểu. “Mỗi thời đại là một thách thức. Hẳn nhiên thời xưa nhịp sống chậm rãi, con người có đủ không gian cùng với thời gian. Ngày ấy bà cũng chông chênh từ bàn tay trắng, thế nhưng may mắn được gặp chồng bà, một họa sỹ, người thích đây đó và kể bà nghe những chuyến viễn du của mình”. Bà hướng mắt về bức tranh cầu vồng bên trái ở trên bức tường. “Cháu thấy đó. Cầu vồng ông vẽ có thể không thật, nhưng ít ra nó là chứng nhân trong đời sống này. Ở những khoảnh khắc cuối đời bà đã ước được cùng ngắm cầu vồng với ông, cùng ở trong khoảnh khắc xuất thần đó, để tận hưởng những gì bản thân đã không có được. Nhưng xa vời. Bà phải chấp nhận. Cái chết của ông. Mọi thứ xa rời. Bà rời thành phố, về lại nơi đây cũng chính là chỗ ông ghi đằng sau bức tranh. Mở một cửa tiệm để sống qua ngày, nhưng hơn hết là chờ đợi nó xuất hiện. Ân điển. Tình yêu. Nguyện cầu. Một cách thầm kín. Bà cứ như thế, gom mình, sống bình dị, chờ đợi, kiên nhẫn, chờ đợi. Qua từng đợt mưa nhiều lượt khách đến. Bà được nuôi sống bằng câu chuyện của họ. Sự đồng cảm của họ. Nỗi đau của họ. Rồi bà nhận ra gương vỡ lại lành. Thời gian là chứng nhân. Có đau khổ mới có trưởng thành. Có đớn đau mới có niềm vui. Cháu biết mình đau là khi cháu đã chấp nhận quá khứ, và việc thừa nhận con người của mình vào những ngày đó còn thiếu sót, đau đớn, nghĩa là cháu đã thành công, theo nghĩa nào đó. Cứ thế từng bước từng bước, nghe theo tiếng gọi của mình, rồi cháu sẽ biết mình cần làm gì”.

-“Chuyện của bà… buồn quá. Mỗi người là một hoạt cảnh. Của cháu khác và của bà khác. Nhưng chắc có lẽ, cháu sẽ ở lại quanh quẩn đâu đây, thử khoảng một tuần. Núi non hùng vĩ cháu vốn đã quen, nhưng biển thì… cháu chưa từng thử qua. Có lẽ cháu sẽ bắt đầu viết vài thứ gì đó. Đăng blog. Đăng báo. Tìm nhuận. Rồi sau đó có thể là sách, hay những thứ khác”. Dazai nhìn bà Etsuko với nụ cười hàm ơn.

-“Cứ thế cháu ạ. Ngày mai cậu Imaken sẽ đến. Cậu bé ấy là người viết mục quảng cáo cho cái xó nhỏ bé này trong tờ báo đóng khung đằng kia đó. Có thể thằng bé sẽ giúp được cháu trong những bước đầu, nếu đó là thứ cháu muốn… Cứ thành thật cháu ạ, mọi thứ sẽ đâu vào đó. Thôi tối rồi, đợi bà một chút, ăn tối cùng bà và Kotarou nhé. Tầng hai của nhà Kouji kề sát bên đây còn trống. Cháu có thể chui vào túi ngủ ở đó và, bắt đầu thử”.

Dazai không biết nói gì, lẳng lặng gật đầu. Bà Etsuko bật điện huỳnh quang trên trần cửa tiệm, nhưng cậu xin bà tắt đi để mình ngắm ngày đang dần xanh lại, thẫm dần, và cuối cùng chỉ còn đôi ánh trăng treo. Ngồi đó gió thổi tít mù, sóng vẫn vỗ dưới chân mõm đá. Tâm trí của cậu giãn ra, một chút nào đó hài lòng. Tiếng phong linh lách cách. Ánh trăng đổ bóng những tấm chắn cửa trên bức tranh cầu vồng. Trên chiếc loa gắn chặt trên quán, giọng hát rì rào của Nina Simone tỏa ra từng từ dịu nhẹ:

“Whenever summer is gone, there’s another to come
You can’t stop years drifting by, even if you want to try
Though time may help you forget all that has happened before
But honey, it’s too late to regret, what is gone will be no more

Khi mùa hạ qua đi, một mùa khác sẽ tới
Ta không thể ngừng năm tháng lại, dù có cố đến đâu
Nhưng thời gian sẽ khiến bạn quên những gì từng xảy đến
Nhưng rồi quá muộn để hối tiếc, thứ gì qua đi sẽ không còn nữa”

Bài dự thi của bạn @Ngô Minh

🎯 Top1Go : LINK ĐẾN NHÀ CUNG CẤP THƯƠNG HIỆU NÀY

🎯 Top1Go : LINK ĐẾN NHÀ CUNG CẤP THƯƠNG HIỆU NÀY

###TOP1VIETNAM-606039116154889###
🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕🇻🇳🇻🇳🇻🇳📰🆕
#Mùa #thu #Ngày #mai #là #điểm #đến #Tomorrow #turnHoàng #hôn #cuối #ngày #rực #cháy #khi #Dazai #vừa #khỏi #đường #hầm #lớn #Trên #trời



[bsa_pro_ad_space id=2] [give_form id="2868661"]
[bsa_pro_ad_space id=2]

Ways to Give | ASE Foundation for Cardiovascular Ultrasound

TOP1 - Top1Vietnam.vn - No1Vietnam.vn - Top1List - Top1Index - Top1BrandVietnam.vn - Top1 Phát Triển Thương Hiệu
Logo
Enable registration in settings - general
Compare items
  • Total (0)
Compare
0